Là sinh viên đại học năm cuối, tôi bắt đầu thấm thía guồng quay bận rộn của cuộc sống, nhưng vẫn luôn có những khoảng lặng bình yên mà tôi muốn dừng chân ngắm nhìn. Khoảng lặng ấy mang tên góc bếp nhỏ có hình bóng ngoại. Năm nay đã hơn 70 tuổi, bà tôi vẫn say mê nấu nướng và chăm sóc gia đình mỗi ngày. Ngắm nhìn bà trong bếp, tôi tràn đầy lòng biết ơn và nhận thêm động lực để cố gắng.
Sáng nào cũng có bữa điểm tâm nhẹ nhàng, còn buổi trưa và tối là những bữa cơm đầy đủ món ngon, thể hiện tình thương và sự quan tâm của bà. Với tôi, cơm bà ngoại nấu mang một hương vị riêng: ngọt ngào, chân chất của người miền Tây, hòa cùng sự mặn mà, đậm đà nhờ kinh nghiệm nêm nếm theo năm tháng.

Mong bà ngoại luôn dồi dào sức khỏe để tôi có thể yêu thương và chăm sóc dài lâu
Giai đoạn đầu lên đại học, chưa quen nếp sinh hoạt mới cùng nhiều mục tiêu và lịch trình dày đặc, tôi không có nhiều thời gian ăn cơm với gia đình. Một thời gian ngắn sau, khi nhận thức được tầm quan trọng của sức khỏe và nhớ về hương vị thân thuộc đồng hành cùng tôi bao năm, tôi tâm sự với ngoại. Kể từ đó, bà luôn chuẩn bị thức ăn cho tôi mang theo. Trên chiếc xe thân thuộc ngày ngày đến trường của tôi, luôn có giỏ cơm nhỏ đầy dinh dưỡng và ngon miệng do bà chuẩn bị, mang theo hơi ấm và tình thương của gia đình.
Ngoại thường dậy sớm, mới 5 giờ tôi đã nghe tiếng bà ở dưới bếp, nhâm nhi ly cà phê và hào hứng chuẩn bị cơm cho cả nhà. Ngoại thường xuyên thay đổi thực đơn để tôi đỡ ngán. Nguyên liệu luôn tươi, ngon, có rau xanh, bảo đảm tôi đủ năng lượng cả ngày dài. Ngoại đứng bếp với sự kỹ lưỡng, cẩn thận nhưng nhanh nhẹn. Ngoại còn tranh thủ dặn dò những điều nhỏ nhặt: "Con lấy đũa đi", "Nhớ lấy nước"… Không khí buổi sáng luôn rộn ràng. Tôi cầm giỏ đồ ăn bà chuẩn bị, lòng tràn niềm hạnh phúc.
Được ở gần ngoại và lắng nghe bà kể chuyện ngày xưa, tôi cảm thấy thật ấm áp và tuyệt vời.
Với tôi, bữa cơm gia đình là sợi dây gắn kết các thế hệ, chứa đựng tình cảm sâu sắc, vô giá, mà tôi - một người trẻ - luôn giữ gìn và trân trọng.