Chi 2,6 tỷ đồng xây nhà 5 tầng ở quê, 5 năm sau hối hận vô cùng: "Nhà to chỉ có mẹ già ở, tôi vẫn tha hương, thuê nhà"

Ngày đó tôi hăm hở xây nhà ở quê, nghĩ mình làm đúng. Ai ngờ mấy năm trôi qua, nhà trống, còn tôi thì vẫn tha hương đi làm xa.

Quyết định xây nhà to cho nở mày nở mặt

Tôi sinh năm 1980, 17 tuổi đã theo họ hàng đi làm ăn xa. Ban đầu chỉ là làm thuê, mỗi tháng được khoảng 800 NDT (khoảng 3 triệu đồng). Vì cha mất sớm, mẹ một mình nuôi 3 anh em khôn lớn, nên tôi rất hiểu giá trị của đồng tiền và muốn sống có trách nhiệm. Nên tiền lương ít nhưng nhờ chăm chỉ nên tôi cũng tích được 1 khoản kha khá.

Sau này, nhờ chăm chỉ, tôi được các chú bác thương mà chia cho chút cổ phần ở mấy cửa hàng mới mở. Cứ thế, mỗi năm có thêm ít tiền lời.

Đến năm 2010, trong tay tôi đã có hơn 400.000 NDT (khoảng 1,5 tỷ đồng). Tôi lập gia đình, có vợ con, cảm thấy mình cũng coi như đã “nên người”.

Ở quê tôi, người ta thường nói: “Kiếm được tiền to thì xây nhà lớn, cưới vợ đẹp.” Câu nói ấy, nghe thì vui, nhưng lại phản ánh tâm lý phổ biến ở nhiều vùng nông thôn: ra ngoài làm ăn có tiền, việc đầu tiên nghĩ đến vẫn là về quê dựng nhà thật to để “nở mày nở mặt” với họ hàng, làng xóm.

Tôi nghĩ, mình làm lụng bao năm nơi đất khách, chẳng lẽ không xây dược 1 ngôi nhà khang trang ở quê? Vì thế tôi quyết định về làng xây nhà.

Lựa chọn hối hận

Nghe ý kiến này, vợ tôi kịch liệt phản đối. Cô ấy bảo: “Chúng ta cả năm chỉ về quê vài lần, nhà cũ ở quê vẫn ở được. Nếu đã có tiền thì nên mua nhà ở thành phố cho con cái có chỗ ở ổn định.”

Tôi hiểu lời vợ có lý, nhưng khi mẹ biết tôi định mua nhà ở thành phố, bà giận lắm. Bà luôn mơ có ngày con trai vinh quy bái tổ, xây được căn nhà lớn trên mảnh đất tổ tiên.

Khi biết tôi muốn mua nhà ở nơi xa, bà khóc: “Mẹ cực khổ nuôi con bao năm, giờ con có tiền lại chẳng về dựng nhà cho tổ tiên, còn mặt mũi nào nhìn họ hàng làng xóm?”

Nghe mẹ nói thế, lòng tôi rối bời. Một bên là người vợ hiểu chuyện, biết lo toan; một bên là người mẹ tần tảo, cả đời chỉ mong có ngôi nhà để nở mày nở mặt. Cuối cùng, tôi chọn cách khiến mẹ vui. Vợ tôi dù không đồng ý nhưng cũng không muốn làm tôi khó xử, đành chấp nhận.

Tôi xây một ngôi nhà 5 tầng rưỡi ở quê, tổng chi phí hơn 700.000 NDT (khoảng 2,6 tỷ đồng), còn phải vay thêm 200.000 NDT (khoảng 738 triệu đồng) từ họ hàng. Ngày nhà mới hoàn thiện, cả làng đều đến chúc mừng. Tôi mời bà con ăn tiệc 2 ngày liền, không nhận phong bì của ai, chỉ muốn vui trọn niềm hạnh phúc.

Chi 2,6 tỷ đồng xây nhà 5 tầng ở quê, 5 năm sau hối hận vô cùng: "Nhà to chỉ có mẹ già ở, tôi vẫn tha hương, thuê nhà"- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Bài học đắt giá về việc xây nhà 

Nhưng rồi thời gian trôi qua, niềm tự hào ấy biến thành nỗi hối hận. Chúng tôi vẫn phải thuê nhà ở thành phố để đi làm, trong khi ngôi nhà ở quê cả năm chỉ có mẹ ở. Con trai đến tuổi đi học, vì không có hộ khẩu thành phố nên chỉ được học ở quê. Lúc đó, tôi mới nhận ra: giá như ngày đó nghe lời vợ, mọi chuyện đã khác.

Giá nhà ở thành phố mấy năm qua tăng liên tục, còn ngôi nhà ở quê thì chẳng ai hỏi đến. Tôi bỏ gia tài vào đó mà gần như không sử dụng. Mẹ tôi giờ cũng hối hận. Bà nói nếu biết vậy, đã không bắt tôi về xây nhà, bây giờ cháu bà phải học ở nông thôn, không được hưởng điều kiện tốt như con người ta.

Tôi cũng tự trách mình. Thật ra sai lầm lớn nhất của tôi không phải là xây nhà ở quê, mà là xây quá lớn. Tôi chỉ cần dựng 2 tầng là đủ, vừa có nơi cho mẹ ở, vừa có chỗ để vợ chồng con cái về sum họp. Nhưng lúc đó, tôi lại bị tâm lý “không thể thấp hơn nhà bên cạnh” chi phối. Người khác xây 5 tầng, tôi cũng cố làm 5 tầng rưỡi.

Nếu ngày đó tôi bớt sĩ diện, chỉ xây nhà vừa đủ thì với số tiền còn lại, tôi đã có thể đặt cọc mua căn hộ nhỏ ở thành phố. Như thế, vừa có nhà ở quê, vừa có chỗ ổn định ở nơi làm việc, cuộc sống chắc chắn đã khác.

Giờ nhìn lại, tôi hiểu 1 điều: Ngôi nhà to đẹp chưa chắc là hạnh phúc, điều quan trọng là xây ở đúng nơi, đúng thời điểm và đúng nhu cầu thật sự của mình.

 *Chia sẻ của anh Trương, 45 tuổi ở Trung Quốc

Theo Sohu