Đi nhờ xe anh họ lên thành phố sau kỳ nghỉ, mất lộ phí hơn 5 triệu đồng cho 400km, cô gái than thở: vừa mất tiền, vừa mất luôn cả tình thân

Cô gái than thở: tưởng đi nhờ là có thể tiết kiệm được một khoản tiền, ai ngờ còn tốn kém gấp mấy lần đi xe khách!

Câu chuyện của Chu Đan, 31 tuổi, đăng trên trang Sohu:

Năm ngoái, tôi không về nhà ăn Tết vì phải làm thêm giờ. Thực ra, tôi có thể về nếu muốn, nhưng tôi thực sự sợ mẹ. Từ khi tôi 25 tuổi, mẹ tôi đã thúc giục tôi kết hôn mỗi lần bà gặp tôi. Mỗi năm khi tôi về nhà ăn Tết, bà đều cằn nhằn tôi từ sáng đến tối. Năm nay, tôi buộc phải về ăn Tết cùng gia đình, bởi sợ mẹ tôi sẽ thực sự tức giận và không cần tới đứa con gái này nữa.

Đi nhờ xe anh họ lên thành phố sau kỳ nghỉ, mất lộ phí hơn 5 triệu đồng cho 400km, cô gái than thở: vừa mất tiền, vừa mất luôn cả tình thân- Ảnh 1.

Sau kì nghỉ Tết không mấy yên bình, cuối cùng cũng đã đến ngày phải trở lại thành phố để tiếp tục công việc. Quê nhà tôi cách thành phố lớn khoảng 400km, có khá nhiều phương tiện để di chuyển, như xe khách, tàu điện... Tuy nhiên, ngày đầu năm, phương tiện công cộng sẽ cực kì đông đúc và việc mua vé cũng khá khó khăn, thậm chí là đắt đỏ hơn ngày thường.

Nếu ngày bình thường, tôi sẽ mất khoảng 500 ngàn đồng cho một vé xe khách chất lượng cao  với chặng di chuyển như vậy; thì ngày tết, giá vé có thể tăng thêm tới 700 ngàn đồng. Song tiền có lẽ là vấn đề dễ giải quyết nhất, vấn đề khó khăn hơn là làm sao để đặt được vé xe khi người người, nhà nhà cũng lũ lượt trở lại thành phố sau kì nghỉ.

Phương tiện công cộng cồng kềnh, đương nhiên sẽ mất nhiều thời gian di chuyển hơn. Có lẽ tôi sẽ phải mất gấp đôi thời gian so với bình thường để trở lại thành phố. Đúng lúc đang hoang mang, nghĩ ngợi thì tôi nhận được lời mời từ gia đình anh họ. Anh họ sống cách nhà tôi 3km, anh có xe ô tô riêng và sẽ trở lại thành phố cùng ngày với tôi. Xe anh vẫn còn một chỗ trống, và anh ngỏ ý cho tôi đi cùng, vừa để tiết kiệm, vừa để trò chuyện vui vẻ trong chuyến đi.

Tôi cảm thấy mình cực kì may mắn vì có thể đi nhờ xe anh họ

Sau Tết, dường như gia đình nào cũng chuẩn bị rất nhiều "quà quê" cho con cái mang lên thành phố. Nên nếu phải đổi xe nhiều lần, sẽ rất vất vả. Chúng tôi khởi hành từ tờ mờ sáng.

Anh họ tôi kém tôi ba tuổi và năm nay 28 tuổi, nhưng anh ấy kết hôn sớm và hiện có một cặp sinh đôi, một trai và một gái. Chuyến đi này là lần đầu tiên tôi gặp bọn trẻ sau cả một năm, vì thế tôi nên thể hiện lòng biết ơn bằng cách tặng cho mỗi đứa một phong bao lì xì 200 ngàn đồng. Hai đứa trẻ vui vẻ nhận lấy, còn vợ anh họ tôi mỉm cười nói rằng số tiền đó đáng giá, và rõ ràng cô ấy rất hài lòng với hành động của tôi.

Đi nhờ xe anh họ lên thành phố sau kỳ nghỉ, mất lộ phí hơn 5 triệu đồng cho 400km, cô gái than thở: vừa mất tiền, vừa mất luôn cả tình thân- Ảnh 2.

Sau khi đón tôi, họ nói rằng hành trình sẽ mất quá nhiều thời gian và phải đến siêu thị để mua một ít đồ ăn, đồ uống để ăn trên đường, nếu không thì đồ ở khu vực dịch vụ sẽ quá đắt và không hiệu quả về mặt chi phí. Vì vậy, chúng tôi đến siêu thị. Anh họ tôi lái xe đến cửa siêu thị và nói, "Đi trước đi. Anh sẽ đợi ở bên ngoài và hút một điếu thuốc."

Vợ anh họ tôi và tôi dẫn hai đứa trẻ đi siêu thị. Cô ấy đẩy xe đẩy hàng và mua sắm thả ga. Cô ấy không chỉ mua đồ ăn cho chuyến đi mà còn mua rất nhiều đồ khác. Cô ấy nói rằng cốp xe vẫn còn chỗ, hơn nữa siêu thị ở đây có nhiều đồ quê hơn, nếu bạn mua đồ ở đây thì lên thành phố sẽ không phải lo chuyện thực phẩm sau Tết đắt đỏ nữa. Hai đứa trẻ cũng đi đến khu đồ chơi và chọn một số đồ chơi. Tóm lại, hai xe đẩy hàng đã đầy ắp trước khi vợ anh họ tôi đi đến quầy thanh toán.

Hôm đó, lúc chúng tôi đi mua sắm có khá nhiều người, chúng tôi phải xếp hàng để trả tiền. Có năm sáu người đang đợi ở phía trước chúng tôi. Khi chỉ còn một người đứng trước mặt tôi, vợ của anh họ tôi đột nhiên ôm bụng và nói rằng cô ấy phải vào nhà vệ sinh, vì vậy cô ấy bảo tôi trả tiền trước.

Đi nhờ xe anh họ lên thành phố sau kỳ nghỉ, mất lộ phí hơn 5 triệu đồng cho 400km, cô gái than thở: vừa mất tiền, vừa mất luôn cả tình thân- Ảnh 3.

Tôi không nghĩ nhiều về điều đó. Sau đó tôi thanh toán hóa đơn, tổng cộng là 1,8 triệu đồng. Quá nhiều đồ và vợ anh họ tôi không có mặt, vì vậy tôi phải gọi anh họ tôi đến lấy đồ ra. Chúng tôi mất gần 20 phút để chất hết đồ đạc lên xe. Lúc này, vợ anh họ tôi quay lại, nhưng cô ấy không nhắc gì đến tiền.

Tôi là người hay ngại ngần về chuyện tiền nong. Khi bạn bè hỏi vay tiền, tôi cảm thấy ngại khi phải đòi nợ. Dù sao tôi cũng không thân lắm với mấy anh em họ, nên càng ngại nhắc đến chuyện tiền bạc. Tôi nghĩ sau này họ sẽ nhớ ra, tự động trả lại tiền cho tôi, nên tôi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Lúc này, anh họ tôi lái xe lên đường cao tốc. Sau khi lái được khoảng 100km, anh ấy nói rằng phải tìm một trạm xăng để đổ xăng. Phải tốn thêm 1,2 triệu đồng để đổ đầy bình xăng, và tôi chủ động trả tiền vì cảm thấy mặc dù đi cùng anh họ, nhưng tôi không thể cứ thế đi miễn phí được, tôi phải trả tiền xăng hay gì đó, nên tôi đã trả tiền.

Đi được nửa đường, vợ anh họ tôi nói rằng bọn trẻ cần ăn cơm, chúng không thể ăn đồ vặt trong suốt hành trình. Vì vậy, chúng tôi rời xa xa lộ và tìm thấy một nhà hàng, nhưng khi vào trong và xem thực đơn, chúng tôi nhận ra rằng nó không hề rẻ. Chúng tôi muốn tìm một nơi khác, nhưng vì đường rất đông nên thời gian di chuyển kéo dài hơn dự kiến; trời đã muộn và nhiều cửa hàng đã đóng cửa, và chúng tôi không thể tìm được nơi nào tốt hơn.

Đi nhờ xe anh họ lên thành phố sau kỳ nghỉ, mất lộ phí hơn 5 triệu đồng cho 400km, cô gái than thở: vừa mất tiền, vừa mất luôn cả tình thân- Ảnh 4.

Vì vậy, cuối cùng chúng tôi đã quay lại nhà hàng đó. Vợ anh họ tôi đã gọi các món ăn, bao gồm thịt bò xào, sườn heo chua ngọt, thịt lợn xào ngô, rau xanh và súp gà. Sáu món ăn này có giá khoảng 1,5 triệu đồng. Mọi người đều ăn ít, nên đồ ăn thừa rất nhiều. Thật khó để đóng gói thức ăn trong thời tiết này, và chúng tôi cũng không có gì để hâm nóng trên đường đi nên thức ăn thừa đã bị lãng phí.

Sau khi ăn xong, cặp đôi này chỉ ngồi đó chơi điện thoại mà không hề có ý định trả tiền. Tôi đợi hơn mười phút, thấy họ không có ý định trả tiền nên tôi đi trả tiền. Vừa trả tiền xong, anh họ tôi lấy điện thoại ra nói để anh đi trả tiền ăn. Tôi nói đã trả tiền rồi, vợ anh họ tôi liền lập tức đứng dậy và nói chúng tôi nên đi tiếp.

Anh họ tôi nói rằng anh ấy đã lái xe hơn ba giờ và bây giờ lưng và eo của anh ấy bị đau nhức nên tôi phải lái xe nốt quãng đường còn lại. Tôi không từ chối và cầm lấy tay lái. Tôi lái xe khoảng một giờ và đến trạm thu phí đường bộ. Tôi nhìn vào màn hình và thấy phí cầu đường là 350 ngàn đồng.

Trước khi tôi kịp nói gì, anh họ tôi đã nói trong tài khoản của anh không còn tiền, tôi cứ trả phí trước và anh sẽ tính toán số tiền này sau. Có khá nhiều xe xếp hàng phía sau chúng tôi, và tôi không muốn lãng phí thời gian của họ nên tôi nhanh chóng trả tiền.

Sau khi tới thành phố, anh họ tôi đưa tôi về nhà trước. Nhưng họ không đề cập gì đến việc trả lại tiền. Tôi sẽ không nói thêm điều gì nữa. Điểm mấu chốt là họ không có ý định trả lại số tiền tôi đã chi ở siêu thị.

Tôi thực sự hối hận, không có chuyến đi nào miễn phí cả.

Ban đầu, tôi chỉ phải tốn khoảng 700 ngàn đồng để đi xe khách chất lượng cao trở về thành phố, hành trình cũng rất thoải mái và tiện lợi. Khi tôi đi xe của anh họ, tôi không những phải thay phiên nhau lái xe cùng anh ấy mà còn phải trả hầu hết chi phí trên đường đi.

Đi nhờ xe anh họ lên thành phố sau kỳ nghỉ, mất lộ phí hơn 5 triệu đồng cho 400km, cô gái than thở: vừa mất tiền, vừa mất luôn cả tình thân- Ảnh 5.

Tôi mất hai phong bao lì xì, mỗi phong bao trị giá 200 ngàn đồng, chi 1,8 triệu đồng mua sắm ở siêu thị, 1,2 triệu đồng tiền xăng, 1,5 triệu đồng tiền ăn, 350 ngàn đồng tiền phí cầu đường. Tổng chi tiêu của tôi là 5 triệu 250 ngàn đồng, thực sự là chi phí đi lại quá cao.

Sau khi anh họ tôi rời đi, tôi gọi điện kể với mẹ tôi những gì đã xảy ra trên đường đi. Tôi nói rằng tôi có thể bỏ qua cho các chi phí trên đường, nhưng tôi muốn lấy lại 1,8 triệu đồng đã chi trong siêu thị. Tôi cũng ăn một chút, nhưng gia đình anh họ đông người hơn, tôi có thể trừ đi 500 ngàn đồng cho phần ăn của mình, nhưng tôi vẫn muốn lấy lại 1 triệu đồng cho bữa ăn.

Mẹ tôi hết lời can ngăn, bà bảo tôi thôi đi và đừng quan tâm nhiều như vậy. Dù sao thì chúng ta cũng là họ hàng, nếu đòi lại tiền thì sẽ rất mất mặt. Cuối cùng, tôi không nghe lời mẹ mà gọi điện cho vợ anh họ để yêu cầu lấy lại tiền, nhưng tôi vẫn không nhận được đồng nào.

Vợ anh họ tôi thậm chí còn đổ lỗi cho tôi trong nhóm họ hàng, nói rằng họ đưa tôi về với ý định tốt, nhưng tôi lại tính toán, hẹp hòi, bắt họ trả lại từng xu tôi đã chi cho họ, khiến những người không biết sự thật nghĩ rằng đó là lỗi của tôi. Bác tôi, mẹ của anh họ, cũng gọi điện cho mẹ tôi để phàn nàn, nói rằng tôi không đối xử với họ như người thân. Và mẹ tôi phải xin lỗi họ.

Tôi thực sự hối hận. Tôi sẽ không bao giờ dám đi xe của người thân nữa!

Theo Sohu