Lớp trưởng đăng ảnh họp lớp sau 20 năm tốt nghiệp, ai cũng được tag tên, chỉ trừ tôi: Biết lý do tôi lập tức rời nhóm, thề không bao giờ đi họp lớp nữa

Sau buổi họp lớp, người đàn ông Trung Quốc nhận ra đôi khi khoảng cách giữa con người với nhau không đến từ thời gian hay địa lý, mà từ cách họ nhìn nhận giá trị của nhau sau những đổi thay của cuộc sống.

*Bài viết dưới đây là chia sẻ về buổi họp lớp của tác giả Lý Cảnh được đăng tải trên nền tảng Sohu (Trung Quốc).

Hai mươi năm kể từ ngày tốt nghiệp, lớp tôi quyết định tổ chức một buổi họp mặt. Tin nhắn từ nhóm lớp liên tục reo lên khiến tôi cũng vô cùng hào hứng: nào là chọn nhà hàng sang trọng, đặt backdrop kỷ niệm, thuê cả nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Sau nhiều năm ra trường, lần này tôi mới có dịp gặp lại bạn bè, tìm lại chút ký ức của tuổi học trò.

Ngày ấy, tôi từng là lớp phó văn thể mỹ, là người hay đứng ra tổ chức các buổi sinh nhật, liên hoan. Nhưng suốt 20 năm sau khi ra trường, tôi ít liên lạc với bạn cũ. Phần vì công việc bận rộn, phần vì cuộc sống mưu sinh không dễ dàng. 

Tôi là giáo viên thể dục ở một trường phổ thông nhỏ trong huyện, mức lương chẳng đáng là bao. Bao năm qua, phần lớn thu nhập đều dành để chữa trị cho con trai mắc bệnh tim bẩm sinh. Sau ca phẫu thuật lớn vào năm ngoái, sức khỏe của con trai đã dần ổn định nên lần này tôi mới có thể thu xếp thời gian đi gặp lại bạn bè cũ.

Sáng hôm đó, tôi ăn mặc thật gọn gàng và lịch sự rồi đến điểm hẹn. Dọc đường, tôi đã nghĩ mình sẽ gặp lại những gương mặt thân quen, sẽ cùng cười nói như thuở còn ngồi dưới mái trường cũ. Thế nhưng khi bước vào nhà hàng, không khí lại khác hẳn tưởng tượng. 

Trước mắt tôi là dàn xe hơi đỗ kín lối đi vào, ai cũng mặc vest, đeo đồng hồ hàng hiệu, tay xách túi da. Cả lớp ríu rít chụp hình, nói cười ồn ào. Tôi lúng túng tìm chỗ, lớp trưởng vừa nhìn thấy thì cười:

– “A, cậu cũng đến à! Lâu lắm không gặp, nhìn khác quá, suýt không nhận ra.”

Tôi đáp lại bằng một nụ cười gượng. Khi mọi người xếp hàng chụp ảnh tập thể, tôi bị đẩy dần về mép, sát khung hình. Tôi nghĩ đơn giản: miễn được đứng chung là vui rồi. Thế nhưng tối đó khi nhìn bức ảnh được lớp trưởng đăng lên mạng xã hội, mọi suy nghĩ và cảm xúc trong tôi đều thay đổi.

Lớp trưởng đăng ảnh họp lớp sau 20 năm tốt nghiệp, ai cũng được tag tên, chỉ trừ tôi: Biết lý do tôi lập tức rời nhóm, thề không bao giờ đi họp lớp nữa- Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ: Internet

Lớp trưởng đăng cả album ảnh lên weibo, cẩn thận tag tên từng người – từ những bạn ở hàng giữa đến hàng ngoài cùng. Duy chỉ có tôi là không có tên. Ban đầu, tôi cho rằng lớp trưởng quên, nhưng rồi khi kéo xuống phần bình luận, tôi chợt sững người. Một người quen của lớp trưởng hỏi:

– “Ơ, người đứng ngoài cùng bên phải là ai vậy?”

Lớp trưởng đáp:

– “Chắc người quen của bạn nào đi cùng hôm đó.”

Tối đó, tôi đọc đi đọc lại câu ấy. Chỉ một câu nói bâng quơ của lớp trưởng, nhưng tôi thấy lòng mình chùng xuống. Hóa ra, giữa những khuôn mặt quen thuộc năm xưa, tôi giờ đây lại trở thành “người lạ”.

Một lát sau, tôi vào lại nhóm chat để xem mọi người nói gì. Ai cũng gửi ảnh check-in bên những bàn tiệc sang trọng. Lướt qua những bức ảnh chụp chung, tôi giật mình nhận ra: những khung hình có tôi đều bị cắt bỏ. Từ khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng sự có mặt của mình trong buổi họp lớp ấy có lẽ là điều “thừa thãi” với họ. Tôi cũng chợt hiểu: có lẽ mình thật sự không còn thuộc về thế giới của họ nữa.

Nếu mọi người đã vậy, tôi cũng im lặng rời nhóm. Suốt 20 năm qua, tôi vẫn nghĩ tình bạn học là thứ trong sáng, không phân biệt giàu nghèo, sang hèn. Nhưng hóa ra, thời gian không chỉ làm con người già đi mà còn khiến khoảng cách giữa chúng tôi trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Tôi không trách ai nhưng nỗi buồn vẫn ở đó. 

Cũng vì vậy, tôi tự hứa với bản thân rằng sẽ không đi họp lớp nữa. Không phải vì tự ái, mà vì tôi không muốn đánh mất những gì đẹp nhất còn sót lại trong ký ức – thời mà chúng tôi còn là những học trò ngồi chung bàn, chẳng ai để ý đến thương hiệu áo quần hay giá trị chiếc đồng hồ trên tay.

Tôi chợt nhận ra, giá trị thật của một con người không nằm ở chỗ họ có xuất hiện trong bức ảnh tập thể hay không, mà ở việc họ vẫn giữ được lòng tự trọng và sự chân thành giữa cuộc đời đầy đổi thay. Bởi sau cùng, không phải ai được nhắc tên cũng thật sự được trân quý, và không phải ai bị lãng quên cũng là người không đáng được nhớ.

 (Theo Sohu)