Sáng sớm, ở một góc đường nhỏ tại TP.HCM, giữa nhịp sống hối hả và dòng người vội vã đi làm, có hai chiếc ghế nhựa đơn sơ được đặt ngay ngắn bên lề đường. Trên tay ghế, một tấm bảng nhỏ nhưng ấm áp lòng người với dòng chữ: “Ngồi chờ xe buýt miễn phí - Free seating”.
Những chiếc ghế ấy không thuộc về trạm xe buýt, cũng không do chính quyền đặt ra. Chúng đến từ tấm lòng của bạn Nguyễn Quang Cường, chủ một quán nhỏ gần đó. Gần 3 tháng qua, sáng nào cũng vậy, hai chiếc ghế đều được xếp sẵn cho những ai mỏi chân, đặc biệt là người già và trẻ nhỏ, có chỗ ngồi đợi xe.



"Hồi sinh viên mình cũng đi xe buýt rất nhiều, muốn chỗ nào ngồi xuống. Thấy trạm xe buýt không có trạm chờ nên mình để ra cho mọi người ngồi. Cũng có người ngại ngồi, có người cần được ngồi thì họ vẫn sẽ ngồi thôi." Cường chia sẻ.
Anh kể, nhiều người khi đi ngang qua thấy ghế đặt trước cửa quán thường ngại không dám ngồi, sợ “không mua gì mà ngồi thì kỳ”. Vì vậy, anh quyết định treo hẳn tấm bảng “Ngồi chờ xe buýt miễn phí” để mọi người yên tâm, không cần mua nước, không cần ngại ngần, chỉ cần ngồi xuống và nghỉ chân.

"Mình không cần mọi người phải mua nước, không cần nhận về điều gì hết. Mình chỉ muốn giúp đỡ mọi người. Sinh sống và làm việc ở đây, mình nhận được rất nhiều điều tốt. Những lúc xe hết xăng, luôn có những người sẵn sàng giúp mình đẩy xe hoặc mua xăng. Mình nhận được những điều tốt đẹp đó từ mọi người nên mình cũng muốn lan toả những điều tốt đẹp trong phạm vi mình có thể.”
Tấm lòng của người chủ quán trẻ đã âm thầm mang lại sự an ủi cho không ít người. Ông Trần Văn Hưu (phường Thạnh Mỹ Tây, TP.HCM), một người thường xuyên đi xe buýt chia sẻ: "Xe buýt khoảng 5, 10 15 phút mới có một chuyến, mình vừa ra thì đợi chuyến sau hơi lâu. Có chỗ ngồi như này rất tuyệt vời."

Ông Trần Văn Hưu

Bà Lê Thị Phượng
Cùng sự cảm kích, bà Lê Thị Phượng (phường Bình Lợi Trung, TP.HCM) bộc bạch: “Mình lớn tuổi rồi, đứng chờ lâu cũng mỏi lắm. Ngồi ghế chờ không mua gì thì ngại, cứ đứng hoài cũng mệt. Có bảng ghi rõ miễn phí, mình yên tâm ngồi, không thấy kỳ nữa.”
Hai chiếc ghế nhỏ, nhưng đã mở ra một không gian đủ để người ta thấy được sự tử tế, sẻ chia và nhân hậu. Những điều tưởng chừng đơn giản, âm thầm ấy nhưng lại trân quý vô cùng giữa nhịp sống vội vã của Sài Gòn.