Vay chị chồng 1 tỷ để mua nhà nhưng điều kiện chị đưa ra là giấy tờ chỉ được phép đứng tên 1 mình chồng tôi

Nói đúng ra thì tôi có buồn nhưng tôi hiểu tâm lý của chị, tôi cũng không trách chị.

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày chúng tôi quyết định về chung một nhà. Không có lễ cưới linh đình, không có bàn thờ gia tiên trang trọng, chỉ có hai chiếc vali nhỏ của anh xếp cạnh tủ quần áo tôi trong căn hộ thuê trọ. "Mình không cần giấy đăng ký kết hôn đâu em" , anh nói khi đang treo áo sơ mi vào tủ, giọng điềm nhiên như đang bàn chuyện thời tiết. "Hạnh phúc mình tự mình biết là được" .

Mười hai năm ấy, chúng tôi đã sống một cuộc hôn nhân mà nhiều người mơ ước. Sáng sớm anh luôn là người pha cà phê, tôi chuẩn bị bữa sáng. Những lần cãi vã hiếm hoi đều kết thúc bằng nụ cười và cái ôm xiết chặt. Hai đứa con lần lượt ra đời, mang theo bao niềm vui. Làm giấy khai sinh cho con cũng chẳng có gì phức tạp, cả 2 đứa vẫn có tên bố trong giấy khai sinh vì chúng tôi làm theo diện cha nhận con.

Tài sản của chúng tôi cứ thế lớn dần lên. Căn nhà đầu tiên mua sau 5 năm chung sống, chiếc xe ô tô mua khi đứa con thứ hai chào đời, tất cả đều đứng tên tôi. Anh chưa bao giờ đòi hỏi phải có tên mình trong những giấy tờ ấy. "Em quản lý tài chính tốt hơn" , bởi vì không có đăng ký nên khi tài sản chỉ đứng tên tôi đồng nghĩa với việc anh chẳng có cái gì trong tay. Tôi thường đùa rằng anh cái gì cũng cho vợ hết thế thì có ngày ra đê ở mất thôi.

Vay chị chồng 1 tỷ để mua nhà nhưng điều kiện chị đưa ra là giấy tờ chỉ được phép đứng tên 1 mình chồng tôi- Ảnh 1.

Cho đến cái ngày chúng tôi đứng trước căn nhà mơ ước ở khu ngoại ô yên tĩnh. Tiền thì đương nhiên chúng tôi không thể huy động đủ ngay được nên chúng tôi quyết định nhờ đến chị chồng - người luôn dư dả và sẵn sàng hỗ trợ em trai mình. Số tiền vợ chồng tôi muốn vay chị là 1 tỷ và chị đồng ý ngay lập tức

Tuy nhiên, khi không có mặt tôi, chị yêu cầu chồng tôi phải đứng tên căn nhà này và chỉ đứng tên 1 mình, không được thêm tên tôi vào giấy tờ.

Thật ra cũng như chồng tin tưởng tôi thì tôi cũng như vậy, vợ chồng tôi luôn nghĩ đứng tên ai mà chả được. Nhưng khi nó trở thành điều kiện thì lại là câu chuyện hoàn toàn khác.

Mười hai năm chung sống, mười hai năm xây dựng tổ ấm, hóa ra luôn là con số không trước mắt chị chồng tôi. Những gì tôi đã làm trong 12 năm qua không phải chị không biết, không dưng chồng tôi lại có thể tin tưởng vợ đến như vậy.

- Nhưng... nhà em đang ở cũng đứng tên em mà? .

Chị mỉm cười với giọng đầy kinh nghiệm: "Chị hiểu chứ, nhưng đây là số tiền lớn. Không có giấy đăng ký kết hôn, sau này có chuyện gì thì em trai chị mất trắng".

Nói đúng ra thì tôi có buồn nhưng tôi hiểu tâm lý của chị, tôi cũng không trách chị. Đương nhiên tôi đồng ý với việc căn nhà đó chỉ đứng tên chồng, tôi đủ tin tưởng anh để chẳng phải lăn tăn chuyện nhà cửa đứng tên ai. Thứ khiến khiến tôi bận lòng là tại sao chị lại phải đặt điều kiện ấy ra. Nếu chị chỉ nói rằng lần này cho thằng chồng nó đứng tên cho nó oách chẳng hạn thì tôi sẽ vui vẻ hớn hở đồng ý mà không có bất kỳ băn khoăn nào trong lòng...