*Dưới đây là chia sẻ của anh Trần, được đăng tải trên Toutiao (Trung Quốc):
01
Năm 2017, tôi vẫn đang làm việc tại công ty cũ được 9 năm, tổng thu nhập gồm lương và thưởng khoảng 300.000 NDT/năm (~1 tỷ đồng).
Như nhiều người nói, người có cuộc sống tốt đẹp mới thích tham gia họp lớp. Đúng là trước đây, tôi không muốn tham gia họp lớp. Ngoài yếu tố công việc bận rộn, thường xuyên đi làm xa nhà thì nguyên nhân khác là vì tôi thấy mình không đủ tốt. Tuy nhiên, trước ngày lễ lao động của năm đó, tôi đã nhận lời tham dự họp lớp từ lớp trưởng. Vì tôi nghĩ rằng cuộc sống của tôi giờ đã đủ tốt, để tôi có thể chia sẻ cùng mọi người.
Nói về công việc của mình, thời điểm đó tôi thấy mình nhận được đãi ngộ tốt từ công ty. Tôi không những có thu nhập cao mà còn được công ty tạo điều kiện để học thêm.
Tuy nhiên, tôi có một bất bình với công việc này. Đó là công ty buộc tôi chuyển công việc, từ kỹ sư dự án chuyển sang bộ phận vận hành và bảo trì thiết bị. Khi bị thuyên chuyển công tác, tôi đã nghĩ rằng công ty không tôn trọng bản thân.
Thế nhưng tôi không ngờ rằng suy nghĩ này là bắt đầu chuỗi sai lầm của tôi. Lúc đó, hoạt động kinh doanh của công ty đi xuống, nên cấp trên phải tính đến chuyện sa thải nhân sự. Bộ phận kỹ sư dự án của tôi là một trong những đơn vị bị cân nhắc cắt giảm nhân sự. Thời điểm này các sếp nghĩ rằng bộ phận vận hành và bảo trì luôn đi cùng sự phát triển của công ty. Cũng vì thế, quyết định điều chuyển tôi sang bộ phận mới là để giữ tôi lại khỏi công ty. Nhưng thật đáng tiếc, tầm nhìn của tôi khi đó không nhìn ra vấn đề này.
Khi đó, tôi mới 31 tuổi và tự tin rằng chỉ cần nỗ lực, tôi có thể làm được tất cả mọi thứ. Chính suy nghĩ tự đề cao bản thân và không hài lòng với công ty đã khiến tôi nảy sinh ảo tưởng. Từ đó, tôi đã ấp ủ suy nghĩ rằng chỉ cần tôi rời khỏi công ty hiện tại, tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn.
02
Quay trở lại buổi họp lớp, đó là ngày kỷ niệm 10 năm ngày chúng tôi ra trường. Khác với những lời than phiền về họp lớp trên mạng, các bạn của tôi đều trên 30 tuổi, đã có gia đình, biết kiềm chế cảm xúc và quan tâm đến cảm nhận của người khác. Không ai cố tình khoe khoang về bản thân, cũng như đem các bạn cùng lớp ra làm trò đùa. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng, bên ngoài họ tỏ vẻ tốt bụng, hiền lành nhưng trong lòng không thể tránh khỏi những so sánh thầm kín. Cũng vì tâm lý muốn khẳng định bản thân, nên tôi đã chia sẻ về công việc và mức lương của mình với nhiều bạn cùng lớp. Đổi lại nhận được những câu tán thưởng của họ, tôi càng nghĩ bản thân giỏi giang và xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn.
Lát sau, khi tôi đang ra sân thượng thì tôi bắt gặp Lý Huân. Sau khi trò chuyện vài câu, Lý Huân nói với tôi rằng gia đình anh mới mở một nhà máy sản xuất. Anh muốn mời tôi trở thành nhân viên của nhà máy, với mức lương không dưới 500.000 NDT/năm (1,75 tỷ đồng).
Lý Huân là người bạn cùng lớp có tài sản ròng hàng trăm triệu Nhân dân tệ. Anh ấy là người thân thiết nhất với tôi ở trường Đại học. Theo những gì anh ta chia sẻ thì sau khi chúng tôi tốt nghiệp, anh ta đã tiếp quản công việc kinh doanh từ cha mình. Bố anh là giáo sư, người đứng đầu nhiều dự án nghiên cứu khoa học hàng đầu cả nước. Trong suốt 4 năm Đại học, Lý Huân và tôi đã đến viện nghiên cứu của bố anh rất nhiều. Gia đình họ có mạng lưới quan hệ rất chặt chẽ ở Nam Kinh. Cụ anh là giám đốc một bệnh viện lớn, còn ông anh là cán bộ quân sự đã về hưu.
Có một người bạn cùng lớp tuyệt vời như Lý Huân nên tôi rất hào hứng sau khi được anh mời cộng tác cho dự án của mình. Tuy nhiên dù sao tôi cũng đã đi làm hơn 10 năm, nên không thể ngay lập tức nhận lời đề nghị của anh ta.
Thấy tôi còn do dự, sau bữa tiệc, tôi được anh ta đưa đi tham quan nhà máy nên càng thêm tin tưởng Lý Huân. Thêm vào đó, nỗi bất mãn của tôi với công ty hiện tại ngày càng gia tăng đã khiến tôi nhận lời làm việc với Lý Huân.
Tuy nhiên cái giá phải trả này quá cao. Chỉ một tháng sau khi vào làm việc ở công ty mới, tình thế của tôi đột ngột thay đổi. Đầu tiên do chính sách tái canh đất nên nhà máy phải di dời xưởng sản xuất. Sau đó, do phía cung cấp của công ty tăng giá dẫn đến lợi nhuận khi sản xuất giảm xuống. Chỉ sau 2 tháng chuyển sang công ty mới, tôi trở thành thất nghiệp mà còn không nhận được đủ lương.
Và trong nỗ lực leo lên sang công ty mới, tôi đã hoàn toàn xin nghỉ ngang ở công ty cũ. Cũng vì thế dù giờ đây nếu tôi có xin quay lại công ty cũ thì cũng không được lãnh đạo chấp nhận.
Từ đang làm công việc nhận được lương 300.000 NDT/năm, tôi đã bị thất nghiệp trong 1 năm. Giờ đây, khi đi tìm việc, do tôi đã hơn 30 tuổi nên cơ hội làm việc không còn nhiều. Tôi chỉ tìm được công việc có lương 5.000 NDT/tháng (~17,5 triệu đồng), trong khi vẫn phải gánh khoản nợ vay mua nhà trên vai và cả gia đình cần chăm non.
Khi nghĩ về chuyện của quá khứ, tôi luôn tự trách mình là con ếch ở giếng. Tôi chỉ mong tăng giá trị của bản thân mà không chịu nhìn thực tế xung quanh. Khi cuộc sống của bạn đang tốt đẹp, việc tự đề cao bản thân là điều cấm kỵ nhất. Khi bạn tự mãn và cho rằng vinh quang và giàu có trong tầm tay, nguy hiểm không còn xa với bạn.
Theo Toutiao