Làm giúp việc lương 50 triệu/tháng, thưởng Tết 100 triệu, ăn ngon, có phòng riêng nhưng tôi quyết tâm nghỉ vì sợ

Người phụ nữ này cho biết cô nhân được mức lương còn cao hơn khi đi làm nhân viên văn phòng. Sau 3 năm làm việc, dù được chủ nhà gợi ý tăng thêm lương, cô vẫn quyết tâm phải nghỉ cho bằng được.

*Tâm sự của người phụ nữ tên A Phương, 51 tuổi ở Tân Cương, Trung Quốc trên Toutiao thu hút sự chú ý.

Trước đây, tôi làm kiểm hàng tại một nhà máy may, cuộc sống tuy bình dị nhưng ổn định. Thế nhưng, năm ngoái, nhà máy kinh doanh khó khăn phải đóng cửa, tôi cũng theo đó mất việc. Ở tuổi ngoài 50, tìm việc mới gần như là điều bất khả thi. Tôi đi vài chục buổi tuyển dụng, nhưng nhìn thấy tuổi của tôi, họ thẳng thừng không nhận hồ sơ, nói một câu lạnh lùng: “Không phù hợp.”

Làm giúp việc lương 50 triệu/tháng, thưởng Tết 100 triệu, ăn ngon, có phòng riêng nhưng tôi quyết tâm nghỉ vì sợ- Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Tâm trạng tôi lúc đó rất nặng nề. Chồng tôi sức khỏe kém, phải uống thuốc dài hạn; con trai mới cưới vợ, chưa có nhà, mỗi tháng còn phải trả nợ vay mua nhà. Tôi không thể gục ngã, phải gồng gánh cả nhà.

Bước đường cùng, tôi nhờ người giới thiệu, xin làm người giúp việc sống tại gia: chăm sóc cả ăn uống, vệ sinh cho một gia đình.

Chủ nhà là một cặp vợ chồng giàu có cô Hạ An và anh Tần Duy - sống trong biệt thự lớn, tôi chủ yếu chăm sóc mẹ già hơn 80 tuổi và phụ giúp nuôi cặp con sinh đôi của vợ chồng chủ vào thứ 7 và chủ nhật. Ban đầu, tôi còn hứng khởi. Công việc vất vả nhưng lương cao: 14 nghìn nhân dân tệ/tháng (khoảng 50 triệu đồng) kèm ăn ở. So với mức lương cũ tại nhà máy, cao hơn rất nhiều. Tôi nghĩ chỉ cần chăm chỉ, phục vụ tốt cả nhà, có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Tôi vốn cẩn thận, tỉ mỉ, đến nhà họ Lâm càng tận tâm hơn, lo liệu mọi việc gọn gàng ngăn nắp. Mẹ già vẫn còn sinh hoạt bình thường, chỉ là hơi khó tính, cần người sát sao chăm bẵm. Cặp cháu trai 5 và 3 tuổi nghịch ngợm, tôi phải chạy theo từng bước: cho ăn, mặc quần áo, đọc truyện, ru ngủ. Ngày nào tôi cũng bận rộn từ sáng tới tối, gần như không phút rảnh. Lâu dần, áp lực khiến tôi mệt mỏi, cảm giác như chiếc cối xay không ngừng quay mà chẳng thấy đích.

Song, đó chưa là gì với nỗi ám ảnh tôi phải nghe mỗi tối.

Gia đình này vợ là giám đốc công ty mỹ phẩm, chồng làm quản lý bất động sản. Căn biệt thự ba tầng với sân vườn, gara kín hai xe sang và hai đứa trẻ học trường quốc tế có thể khiến bất kỳ ai nghĩ rằng đây là gia đình kiểu mẫu: kinh tế vững, học vấn cao, đời sống ổn định. Nhưng với người trong cuộc - cuộc sống ở đó không khác gì đi ngang qua vùng nứt sâu nhất của một gia đình đang rệu rã.

Nhiều đêm, khi cả khu dân cư đã tắt đèn, tôi vẫn nghe tiếng họ cãi nhau vọng xuống từ tầng trên - những âm thanh khắc nghiệt đến mức dù đóng cửa phòng, tôi vẫn nghe rõ từng câu một. Làm giúp việc lương 50 triệu/tháng, thưởng Tết 100 triệu, ăn ngon, có phòng riêng nhưng tôi quyết tâm nghỉ vì sợ- Ảnh 2.

Làm giúp việc lương 50 triệu/tháng, thưởng Tết 100 triệu, ăn ngon, có phòng riêng nhưng tôi quyết tâm nghỉ vì sợ- Ảnh 3.

Ảnh minh họa

Có hôm anh Duy về muộn, mới đặt cặp xuống đã bị chị An chặn ở hành lang.

Vợ: “Anh đi đâu đến 1 giờ sáng?”

Chồng: “Tiếp khách công ty chứ đâu. Lúc nào cũng nghi ngờ.”

Vợ: “Hay là anh có con nào rồi?”

Tiếng bước chân nện mạnh xuống nền rồi cửa phòng ngủ sập lại. Nhưng cuộc chiến không dừng ở đó.

Mẹ chồng từ phòng bên lao ra, vừa gõ gậy vừa quát: “Đàn ông phải có quan hệ xã giao ngoài xã hội, chị cứ cấm đoán thì còn gì là sự nghiệp của chồng nữa!”

Lời qua tiếng lại, chỉ vài phút sau đã biến thành cuộc hỗn chiến ba người.

Thậm chí có đêm, khoảng gần 1 giờ sáng, tôi nghe tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, tiếng ghế bị kéo mạnh, rồi tiếng hét như muốn xé tan bức tường yên tĩnh của cả khu. Tôi lao ra định xem có chuyện lớn gì không, thì thấy chị An đứng giữa phòng khách, tay run run chỉ vào mặt chồng: “Anh còn bước khỏi cửa một bước, tôi cho luật sư gửi đơn sáng mai.”

Còn bà cụ thì khóc trong góc, miệng lẩm bẩm: “ Nhà cửa thế này thì cháu chắt sau sống sao nổi…”

Những đêm như vậy lặp lại nhiều đến mức tôi chẳng còn nhớ nổi lần đầu xuất hiện là khi nào.

Mỗi sáng thức dậy mà có khi là nửa đêm tôi cũng phải loay hoay ra dọn đống đổ vỡ của gia đình này. Ban ngày, khi không nghe tiếng ồn từ vợ chồng chủ thì bà cụ cũng trở thành nỗi ám ảnh với tôi.

Bà tên Lâm. Tôi cố gắng nấu món mới nhưng bà luôn chê: nhạt quá, mặn quá, không hợp khẩu vị. Có lần tôi dậy sớm nấu cháo kê, hấp bánh thịt, bà chỉ ăn vài thìa cháo, không động vào bánh, nói: “Bánh này làm thế nào, chẳng có vị gì, dở quá!” Rồi bực bội bỏ đi.  Bà yêu cầu nhà cửa sạch sẽ tuyệt đối: sàn nhà lau ba lần, đồ đạc bóng loáng, quần áo giặt sạch, xếp ngay ngắn. Mỗi lần tôi dọn xong, bà như dùng kính lúp kiểm tra, một chút không vừa ý là la mắng, bảo tôi lười, làm việc không tâm huyết.

Mỗi tháng, ngoài mức lương thì tôi còn nhận được 2 tháng tiền lương thưởng Tết. Cộng với ăn ở đầy đủ, phòng riêng, điều hòa bật cả đêm - điều kiện làm việc quá tốt nhưng tiền không bù được cảm giác kiệt quệ khi phải sống chung với tiếng quát tháo.

Tôi mất ngủ, rụng tóc, sức khỏe giảm sút. Tôi nhận ra, không thể tiếp tục vậy, phải thay đổi. Tôi bắt đầu tìm cơ hội khác, tham gia nhóm nhà giúp việc, nhờ người thân hỏi tin. Cuối cùng, một ngày, cô em họ báo khu chung cư có siêu thị tuyển tạp vụ. Sau cân nhắc, tôi quyết định nghỉ bảo mẫu, đi làm thu ngân siêu thị. Khi tôi báo quyết định, cả nhà họ đều ngạc nhiên, còn đề nghị tăng lương nhưng thật lòng là tôi chỉ muốn nghỉ.

Nguồn: Toutiao.