Mẹ Hà Nội không dám nghe điện thoại, để con gọi 5-6 cuộc mới dám bắt máy: Nghe lý do mà vừa thương vừa trách

"Giờ em không biết nên gọi con dậy ăn tối, hay để con ngủ luôn tới sáng cho nguôi ngoai…", chị viết.

Giữa thời điểm Trường THPT Chuyên Ngoại ngữ công bố điểm thi lớp 10, một bài chia sẻ từ một người mẹ về hành trình thi chuyên của con mình đã khiến hàng nghìn phụ huynh xúc động.

Theo chia sẻ, con chị thi vào hai trường top đầu: THPT Chuyên Ngoại ngữ và THPT Chuyên Sư phạm. Suốt quá trình ôn luyện, chị chọn cách không gây áp lực. Không ép học, không giục giã. Hồ sơ, ôn tập, lịch trình thi – con tự lo. Chị chỉ động viên: Thi là việc của con. Không đỗ trường này thì còn trường khác. Không có gì phải lo.

Sau kỳ thi Chuyên Ngoại ngữ, con thi xong thoải mái, vui vẻ. Nhưng đến ngày thi Chuyên Sư phạm, một sự cố xảy ra: chị nhầm giờ thi, tưởng buổi chiều giống hôm đầu, nên đưa con đến muộn – trống đã đánh phát đề.

Dù vậy, con vẫn đi thi đủ hai trường, nghiêm túc và cố gắng. Nhưng khi điểm Chuyên Ngoại ngữ được công bố, cả hai mẹ con lặng người: thiếu đúng 0,3 điểm để đỗ.

Mẹ Hà Nội không dám nghe điện thoại, để con gọi 5-6 cuộc mới dám bắt máy: Nghe lý do mà vừa thương vừa trách- Ảnh 1.

Mẹ Hà Nội không dám nghe điện thoại, để con gọi 5-6 cuộc mới dám bắt máy: Nghe lý do mà vừa thương vừa trách- Ảnh 2.

Câu chuyện nhận được nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng

Chiều hôm đó, chị biết tin con trượt, và thay vì chuẩn bị để đón con, chị bật đèn pin và mở YouTube trên điện thoại, khiến máy cạn pin. Đó không phải vô tình, mà có thể là một lựa chọn bản năng – để trốn tránh khoảnh khắc đối mặt với con. Chị không nghe điện thoại, không biết phải nói gì, không biết sẽ làm gì khi con trở về với một thất bại.

Về đến nhà, chị thấy con ngồi một mình ngoài cổng hơn 30 phút, không trách móc, không khóc, không giận. Chỉ im lặng, rồi sau đó lặng lẽ nằm xuống và ngủ thiếp đi. Không ăn tối, không một lời than thở.

Người mẹ ngồi bên cạnh giường, nghẹn ngào: Giờ em không biết nên gọi con dậy ăn tối, hay để con ngủ luôn tới sáng cho nguôi ngoai…

Khi yêu thương thiếu đúng chỗ có thể trở thành vết thương dài lâu

- Yêu con không chỉ là buông nhẹ áp lực – mà còn là hiện diện đúng lúc

Người mẹ đã để con tự lập, nhưng trong những khoảnh khắc quyết định – như giờ thi, như lúc con cần một cuộc gọi hồi đáp – chị đã không có mặt. Không phải vì quên, mà vì chọn cách tránh né, vì sợ phải đối diện với nỗi buồn của con, với ánh mắt có thể khiến chị cảm thấy mình thất bại.

Đó là một phản ứng cảm xúc rất thật của người lớn, nhưng lại trở thành vết cắt sâu với một đứa trẻ đang vừa thất bại, vừa tìm kiếm chỗ dựa tinh thần.

Mẹ Hà Nội không dám nghe điện thoại, để con gọi 5-6 cuộc mới dám bắt máy: Nghe lý do mà vừa thương vừa trách- Ảnh 3.

Ảnh minh hoạ

- Không gây áp lực không đồng nghĩa với không có áp lực

Con trai chị không bị ép học, không bị kỳ vọng công khai. Nhưng chính sự "tự do" ấy khiến em tự gánh lên vai một kỳ vọng im lặng: Mẹ đã tin mình, nên mình càng không được phép sai.

Và khi không đạt được, em chọn cách im lặng – không ăn, không khóc, không nói – mà chỉ nằm xuống ngủ, như một cách để tạm trốn khỏi cảm giác nặng nề không ai chia sẻ.

- Khoảng cách giữa "tự lập" và "cô lập" là rất mong manh

Việc để con tự làm hồ sơ, tự ôn thi là điều tốt – nhưng nếu thiếu đi sự theo dõi và hiện diện đúng lúc, sẽ dễ khiến con cảm thấy một mình trong hành trình rất khốc liệt.

30 phút ngồi ngoài cổng không phải để than thở, mà chỉ là một khoảng lặng để con tự chữa lành trước khi bước vào nhà. Nhưng sẽ ra sao nếu cảm giác "mình đã bị bỏ lại" cứ lớn dần lên qua những khoảnh khắc như thế?

0,3 điểm không chỉ là khoảng cách điểm số – mà còn là khoảng cách giữa hiểu và đồng hành.

Câu chuyện này không chỉ là chuyện thi cử, mà là lời nhắc về sự hiện diện đúng lúc trong vai trò làm cha mẹ. Đôi khi, chỉ cần nhấc máy nghe con gọi, đến sớm 10 phút, hay ôm con đúng lúc… cũng là những hành động đủ để con không cảm thấy đơn độc trong thất bại.

Làm cha mẹ không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, nhưng phải học cách không trốn tránh khi con yếu lòng. Và tình yêu thương – dù lớn đến đâu – nếu không đặt đúng chỗ, đúng lúc, vẫn có thể trở thành khoảng trống.