Câu chuyện được 1 nam thanh niên Trung Quốc chia sẻ trên mạng xã hội về hành trình về quê lập nghiệp.
Từ giấc mơ nghệ thuật đến công việc ổn định nơi đô thị
Tôi sinh năm 1992 tại huyện Đại Ấp, tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc). Tuổi thơ của tôi gắn liền với ông bà ở vùng quê nghèo. Đến năm 10 tuổi, tôi theo mẹ lên thành phố sinh sống.
Sau này tôi học nghệ thuật và thi vào 1 trường nghệ thuật ở Bắc Kinh, tôi miệt mài học tập và làm thêm để tự lập. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm trợ lý tạo mẫu cho các tạp chí thời trang và ngôi sao, dần dần có tên tuổi trong giới. Nhưng sau vài năm bận rộn, tôi nhận ra mình chỉ đang “giải quyết miếng ăn”, chứ không còn cảm thấy đam mê.
Vì vậy, tôi chuyển về Thành Đô, làm công việc có mức lương hơn 20.000 NDT, sau 2 năm còn mua được căn hộ riêng. Song, khi cuộc sống dần ổn định, tôi lại cảm thấy trống rỗng vì cuộc sống công sở mỗi ngày đều lặp lại, không học được gì mới.

Tôi trong hiện tại
Chuyến đi châu Âu làm thay đổi nhận thức
Năm 2017, tôi quyết định từ bỏ công việc ổn định để sang Paris du học, học về thẩm định nghệ thuật. Thời gian ở châu Âu, tôi vừa học vừa làm thêm, trải nghiệm cuộc sống văn hóa.
Một lần đến Scotland, tôi bị ấn tượng mạnh bởi cuộc sống nơi thôn quê: người dân trồng rau, nuôi cừu, đọc sách, uống cà phê, sống chậm rãi và thư thái.
Tôi chợt nghĩ, nơi đây có thể trở thành nơi nghệ thuật và đời sống hòa hợp như thế, tại sao quê tôi lại không thể?”
Ý tưởng về quê khởi nghiệp bắt đầu từ đó. Từ bôn ba ở Bắc Kinh đến Paris, tôi nhận ra cuộc sống mình luôn tìm kiếm có lẽ lại nằm ở quê nhà.

Tôi chụp gần tháp Eiffel
Trở về quê, khởi nghiệp giữa ruộng đồng
Năm 2019, tôi trở về quê nhà và mở 1 phòng vẽ nhỏ dành cho trẻ em, vừa để dạy vẽ, vừa truyền cảm hứng sáng tạo. Khi dịch bệnh ập đến, kế hoạch bị đình trệ, nhưng tôi không bỏ cuộc.
Trong những tháng phong tỏa, tôi tự tay sửa sang, sơn sửa, kéo điện, làm mộc cho căn nhà cũ, đồng thời đăng lại quá trình này trên mạng xã hội, thu hút nhiều người theo dõi.
Tháng 3/2021, lớp học mỹ thuật của tôi chính thức khai trương. Học sinh đầu tiên là một cậu bé bị thu hút bởi sắc màu rực rỡ trong phòng vẽ. Tôi không dạy theo khuôn mẫu, mà chú trọng giúp trẻ tìm thấy niềm vui trong sáng tạo.
Tôi thường đưa các em ra đồng quê quan sát hoa cỏ, côn trùng, cá suối, và cho phép chúng vẽ ở bất cứ đâu mình thích, trên tường, quần áo, hay sàn nhà. Trước mỗi buổi học, tôi giới thiệu cho các em tác phẩm kinh điển trong và ngoài nước, giúp mở rộng tầm nhìn. Điều tôi mong là các em không chỉ học vẽ, mà học cách tự tin và yêu cuộc sống.

Lớp tranh của tôi còn thu hút nhiều người lớn đến tham gia
Nhờ phương pháp này, lớp học của tôi ngày càng đông, nhiều phụ huynh ở xa cũng gửi con đến học. Một phụ huynh gợi ý: “Thầy có thể mở thêm quán nhỏ để cha mẹ chờ con có chỗ ngồi uống trà, trò chuyện.”
Từ đó, tôi mở cửa hàng thứ hai – 1 không gian nghệ thuật kiêm quán cà phê thư giãn.
Tôi lại tự tay thiết kế, cải tạo, đầu tư hơn 200.000 NDT. Không lâu sau, ngôi làng vốn vắng vẻ bỗng trở nên nhộn nhịp, cuối tuần khách khắp nơi đổ về. Người dân trong làng còn vui mừng nói: “Nhờ cậu, làng mình có sức sống trở lại.”
Cuộc sống giản đơn nhưng không vô vị
Tôi nghĩ, thành công của mình không phải ngẫu nhiên. Tôi đang bán 1 lối sống mà nhiều người thành thị tìm kiếm: trở về thiên nhiên, giải tỏa áp lực và sống chậm lại.
Hiện nay, thu nhập của tôi vượt xa thời ở thành phố, nhưng điều tôi thấy quý giá hơn cả là cảm giác thanh thản và tự do. Trước kia, tôi chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, giờ tôi nghĩ đến cách khiến nhiều người cùng hạnh phúc hơn.

Một góc sân nhà của tôi
Hiện tại, tôi đang ấp ủ mở kế hoạch mở nông trại giáo dục kết hợp nghỉ dưỡng và trải nghiệm thiên nhiên, nơi trẻ em có thể học vẽ, trồng cây, hiểu hơn về cuộc sống nông thôn.
Tôi hy vọng nhiều thanh niên khác sẽ cùng tôi tham gia vào công cuộc hồi sinh nông thôn. Dù ở thành phố hay thôn quê, điều quan trọng nhất vẫn là tin vào bản thân, dám mơ ước và dám sống cho điều mình yêu.
Giữa cuộc sống giản dị nơi làng quê, tôi đã tìm thấy điều mà bao năm ở đô thị không thể mang lại: 1 tâm hồn tự do, phong phú và an nhiên.
“Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, nhưng thứ tâm hồn cần chưa hẳn có thể trả bằng tiền.”
Theo QQ